Chương 7: Mỗi lần ta chết, số mệnh lại đổi hướng Chương 7 – Cuộc Gặp Đệnh Mệnh

Truyện: Mỗi Lần Ta Chết, Số Mệnh Lại Đổi Hướng

Mục lục nhanh:

Bí cảnh Cổ Hồ – một trong Tứ Địa Linh Mạch cổ xưa, nơi linh khí tụ hội nhưng cũng ẩn chứa sát khí dày đặc, từng là chiến trường huyết chiến giữa Tứ Tượng và Dị Ma.

Mỗi năm, Thiên giới đều mở một lối nhỏ cho các đệ tử tiến vào rèn luyện ba ngày. Một cơ hội quý giá – nhưng cũng là nơi sinh tử phân tranh.

Thẩm Ly Vân tham gia lần này, không vì danh tiếng, không vì rèn luyện – mà vì một loại thảo dược cổ tên Xích Ngân Diệp, chỉ sinh trưởng tại Cổ Hồ, có thể giúp khơi gợi tiềm ẩn trong huyết mạch Huyết Xà.

Một bước trong chuẩn bị. Nhưng không ai được biết.

Ngày thứ hai trong bí cảnh, sương mù bắt đầu dày đặc. Những đệ tử yếu kém lần lượt rút lui. Ly Vân thì đi ngược hướng, tiến sâu vào khu vực bị cấm – nơi được đánh dấu bằng phù chú xưa, mọc đầy dây leo tím và mùi tanh kim loại.

Ánh mắt nàng vẫn điềm tĩnh, nhưng cơ thể đã bắt đầu phản ứng – nơi này ẩn chứa lực trấn áp cổ xưa. Càng vào sâu, càng khó thở, linh lực bị ép đến vỡ mạch.

Phía trước, nàng nhận ra bóng sáng đỏ đặc trưng – Xích Ngân Diệp.

Nàng tăng tốc. Nhưng đúng lúc ấy, một tấm phù chú cổ màu đen vỡ vụn dưới chân. Một luồng xung động mạnh mẽ phát ra như sóng xung kích, hất nàng văng ngược vào vách đá.

Máu phụt ra từ miệng. Cánh tay phải trật khớp, khí mạch đảo loạn. Trước mắt mờ đi trong phút chốc.

Là trận pháp thượng cổ – tàn tích từ thời Tứ Linh.

Nàng cắn chặt răng, không để bản thân ngất đi.

Nhưng ngay lúc ấy, một tiếng bước chân trầm ổn vang lên từ phía sau.

Áp lực xung quanh đột ngột tan biến. Trận khí cổ ngưng lại, như có một luồng thần lực âm thầm áp chế.

Một bóng người áo lam bước ra từ trong mây trắng.

Vân Tẫn.

Người này không phải ai trong số đệ tử thường. Hắn không đến từ một môn phái danh tiếng, cũng chẳng nổi bật trong các yến tiệc. Nhưng đôi mắt hắn – sâu như biển, tĩnh lặng như vực.

Ánh mắt ấy dừng lại trên nàng. Không tò mò. Không lạnh lùng. Mà như thể… đã biết trước sẽ gặp.

Hắn bước tới gần, cúi xuống, nhẹ giọng:

“Ngươi động vào trận cấm.”

Ly Vân cố ngồi dậy, nhưng vết thương nhói lên. Nàng nén đau, đáp:

“Ta không biết nó vẫn còn sống.”

“May cho ngươi là chưa bị xé hồn.” – Vân Tẫn nói, giọng vẫn đều đều.

Hắn đưa tay ra – lòng bàn tay tỏa ánh sáng xanh lam nhạt. Nàng do dự một chút rồi nắm lấy.

Ngay khi bàn tay chạm vào, Vân Tẫn khựng lại.

Một nhịp sau, ánh mắt hắn trở nên nghiêm trọng.

“Ngươi… có Huyết Ấn.”

Ly Vân sững người.

Hắn đã nhận ra?

“Ta từng thấy thứ này… trong văn thư Thần Giới.” – hắn thì thầm, ánh mắt không rời khỏi nàng. – “Ấn ký xà vũ xoắn quanh – chỉ xuất hiện khi một trong Tứ Linh cổ huyết hồi sinh.”

Nàng không nói.

Không chối.

Cũng không thừa nhận.

Chỉ lặng im nhìn hắn, như đang đo lường người trước mặt là ai.

Vân Tẫn trầm mặc một lúc, rồi đặt tay lên mi tâm nàng, truyền vào một luồng khí nhu hòa. Nàng cảm thấy khí mạch đỡ nhức, đau nhói dịu đi phần nào.

“Ta không hỏi vì sao.” – hắn nói. – “Nhưng nếu ngươi mang ấn này, tức là… có thứ đang đến gần.”

Ly Vân ngẩng đầu. “Thứ gì?”

“Bóng đen từ dưới vực. Nó đang trỗi dậy.”

Câu trả lời khiến lòng nàng chấn động.

Ngụy Linh Ma Tôn.

Ký ức kiếp trước thoáng qua – lời của Chiêu Dung, những bản phù ma cổ, lời thầm thì giữa đêm nàng từng vô tình nghe thấy.

Phải rồi. Sự kiện nàng chết… sự kiện cả tộc bị diệt… đều là một phần trong sự trỗi dậy của một thế lực đã bị quên lãng.

Hắn biết điều gì đó.

Nhưng Ly Vân không hỏi tiếp.

Nàng biết – nếu hắn muốn nói, sẽ tự nói. Còn nếu không, nàng càng ép, càng xa.

“Cảm ơn.” – nàng nói.

“Ngươi không hỏi ta là ai?” – hắn hỏi ngược.

Nàng nhìn hắn. Ánh mắt không phòng bị, cũng không thăm dò.

“Ngươi cứu ta, vậy là đủ.”

Vân Tẫn khẽ mỉm cười. Trong khoảnh khắc, ánh sáng rừng phản chiếu lên gương mặt hắn, khiến cả bóng tối phía sau như rút lại.

Lặng im.

Rồi hắn quay đi.

“Cẩn thận với người đứng bên cạnh ngươi.” – giọng hắn vọng lại – “Kẻ đâm ngươi một nhát sẽ không bao giờ dùng độc. Mà sẽ dùng ánh mắt đầy nước.”

Hắn biến mất vào sương.

Thẩm Ly Vân ngồi lại một lúc lâu. Máu đã ngừng chảy, nhưng tim nàng khẽ run.

Không phải vì lời cảnh báo.

Mà vì… nỗi sợ rất cũ vừa được chạm đến:

Lần này, nếu nàng lại mềm lòng… liệu có lần thứ hai để sống lại?


← Chương trước
Chương sau →