Chương 3: Mèo con của bạo quân Chương 3

Truyện: Mèo Con Của Bạo Quân

Mục lục nhanh:

Vừa tỉnh đã nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại, ta sợ tới mức suýt lăn xuống giường.
Sau này ta mới biết được, Bạo quân mắc bệnh —— chất lượng giấc ngủ của hắn cực kém, có khi nghiêm trọng đến mức cả đêm đều không ngủ được. Cho dù miễn cưỡng ngủ, cũng là một đêm ác mộng, sau đó ngày thứ hai tỉnh lại sẽ rất nặng mùi cáu kỉnh buổi sáng, u ám lại thô bạo, cả người tản ra áp suất thấp, tính tình dễ dàng bùng nổ.
Thái y không trị hết bệnh của hắn, chỉ có thể cố gắng giảm bớt.
Danh tiếng bạo ngược của hắn, đại khái cũng có nguyên nhân từ căn bệnh này.
Đêm đó ôm ta, là giấc ngủ ngon duy nhất của hắn trong suốt mười mấy năm nay.
Cho nên từ ngày ấy về sau……
Bạo quân ngày ngày ôm ta ngủ.
Thậm chí đối với ta càng thêm dung túng, dù ta giải phóng bản tính ngẫu nhiên phá phách một chút cũng không giận, chỉ là vẻ mặt bình tĩnh sai cung nhân thu thập tàn cục, sau đó thay đồ mới, tiện cho ta phá lần sau.
Vì thế rất nhanh, tin tức Bạo quân sủng ái vô hạn một con mèo đã truyền khắp cung đình, thậm chí rất nhanh toàn bộ triều đình, thậm chí là phố lớn ngõ nhỏ đều đã biết.
Trong lúc nhất thời, sớ tấu khuyên can Bạo quân đừng mê muội mất cả ý chí tới liên tiếp.
Nhưng điều này thì thế nào?
Ta, bổn Miêu được mệnh danh là yêu miêu họa quốc, giờ phút này liền ngồi xổm trên bàn Ngự Thư phòng, nghiêng đầu nhìn Bạo quân bỏ qua hết thảy những sớ tấu đó, ném sang một bên.
Hảo huynh đệ, trọng nghĩa khí!
Không uổng công ta mỗi đêm chịu đựng bản tính thích hoạt động về đêm để ngủ cùng hắn, còn lãng phí yêu khí giúp hắn ngủ ngon.
Ta vui sướng vẫy vẫy đuôi, bỗng nhiên chú ý tới chiếc chặn giấy bên chân.
Chiếc chặn giấy này bị tùy ý đặt ở mép bàn, tựa hồ chỉ cần ta dùng một chút lực nhỏ…… Nó có thể ngã xuống.
Ta cúi đầu nhìn nó.
Chiếc chặn giấy này đang chơi với lửa.
Nó đang câu dẫn ta!
Ta xem xét Bạo quân, lại xem xét chặn giấy. Sau đó nhẹ nhàng duỗi ra chiếc móng vuốt nhỏ thử, cẩn thận đẩy đẩy chiếc chặn giấy đặt ở mép bàn……
Chiếc chặn giấy rơi xuống.
Bạo quân ngẩng đầu nhìn ta một cái.
Ta ngước đôi mắt vô tội nhìn lên, nhỏ giọng: “Meo ~~”
Tiểu Thuận Tử, công công hầu hạ một bên, lập tức tiến lên nhặt chặn giấy lên.
Bạo quân lại lần nữa cúi đầu, ta lại lần nữa “không cẩn thận” đẩy bút xuống.
Haha, vui thật.
Ta lắc lắc cái đuôi.
Ta ở bên bàn đẩy đồ, Tiểu Thuận Tử ở một bên khẩn trương nhặt.
Cho đến khi trên bàn chỉ còn lại một khối Ngọc tỷ vuông vắn.
“Tiểu tổ tông, đây chính là Ngọc tỷ đó!” Tiểu Thuận Tử sợ tới mức hồn bay phách lạc, muốn ngăn cản nhưng không dám, cẩn thận lấy lòng dỗ dành: “Có muốn ăn cá khô không nè? Ngự Thiện phòng mới làm cá khô đó, nô tài dẫn ngài đi ăn được không?”
Ta giả vờ không nghe thấy, cũng không ngẩng đầu lên, vươn chiếc vuốt thử, nhẹ nhàng đẩy đẩy……
Không nhúc nhích.
Chậc, món đồ này còn rất nặng.
Ta lại lần nữa cẩn thận đẩy đẩy.
Ngọc tỷ cũng coi như là động đậy một chút.
Cái đuôi ta hưng phấn quăng tới quăng lui, rạp thấp thân mình, không ngừng cố gắng ——
Da gáy sau cổ định mệnh đột nhiên bị nhéo, toàn bộ cơ thể mèo bị Bạo quân xách lên.
Ta rụt cổ, vẻ mặt vô tội ôm cái đuôi.
Đáng giận……
Ta bị phong ấn!
Ta không dám lỗ mãng nữa, sau khi bàn tay Bạo quân nới lỏng liền chột dạ nhảy xuống bàn.
Không có cách nào, Bạo quân này thật sự là nhạy bén vô cùng, ta rõ ràng giả vờ cực kỳ tốt, vậy mà vẫn rất nhanh bị Bạo quân phát hiện ta dường như có thể nghe hiểu tiếng người.
May mắn ta kịp thời giả ngây giả dại, mới không bị hắn phát hiện ta là một yêu tinh, hắn còn khen ta thông minh như chó.
…… Ngươi mới như chó.
Lão nương đường đường là yêu tinh đời thứ hai, hắn mắng ta là chó!
Ta quen đường chạy đến bảng cào mèo, buồn bực cào cho tấm bảng kêu sột soạt vang trời. Chờ ta hút đủ Đế vương tử khí thành công hóa thành nhân hình, ta liền đi tìm cha mẹ không đáng tin cậy của ta!
Nhưng không hiểu vì sao, dù hút nhiều Đế vương tử khí như vậy, ta vẫn chậm chạp không thể hóa hình, vẫn cứ kẹt ở giai đoạn bình cảnh.
Chỉ chớp mắt, ta đã ở trong hoàng cung được ba tháng.
Ba tháng này, ta được nuôi đến lông mượt mà, bóng loáng, nhưng chuyện tìm kiếm người thân vẫn chậm chạp không có tiến triển.
Bạo quân canh chừng ta rất kỹ, không cho ta ra khỏi cung, còn phái mấy ám vệ thoắt ẩn thoắt hiện nhìn chằm chằm ta.
Ngay lúc ta đột nhiên nhớ tới cha ta đã từng nói tổ phụ ta là quan chức, vì thế ta mỗi ngày chạy đến Ngự Thư phòng, ngồi xổm trên bàn trộm ngắm tấu chương ý đồ tìm kiếm dấu vết về cha ta……
Cha còn chưa tìm được, nhưng Bạch nguyệt quang của Bạo quân đã về kinh trước.


← Chương trước
Chương sau →