Chương 11: Mẹ kế hỏng vai Chương 11 – Trò Chơi Quyền Lực
Truyện: Mẹ Kế Hỏng Vai
Buổi sáng thứ hai, Dương Như Tịnh nhận được một cuộc gọi không tên. Người gọi đến là trợ lý cấp cao của tập đoàn Trình thị – giọng nói lịch thiệp, nhưng ngữ điệu thì không giấu nổi sự dè chừng:
“Phu nhân, hội đồng cổ đông yêu cầu cô có mặt tại cuộc họp đặc biệt lúc 9 giờ sáng nay. Liên quan đến vị trí điều hành của tổng giám đốc tạm quyền.”
Cô ngồi thẳng dậy. Không hỏi thêm, không cần suy đoán. Thời điểm này – chắc chắn là màn tấn công trực diện.
Khi cô xuống lầu, Trình Tử Dương đang uống cà phê. Cà phê đen, không đường, không đá – thứ hắn ghét cay ghét đắng. Nhưng nay hắn uống hết một ly. Không nhăn mặt.
Hắn ngước nhìn cô, nụ cười mỏng như sợi dây căng:
“Cẩn thận. Hội đồng cổ đông là nơi duy nhất giết người không cần dao.”
Tại phòng họp tầng 28, không khí ngột ngạt hơn bao giờ hết. Mười hai cổ đông ngồi thành hình móng ngựa, phía trên là ông chú ruột của Trình Tử Dương – Trình Hào – người đã từng công khai phản đối việc để cháu trai tiếp quản tập đoàn.
Ông ta mỉm cười khi thấy cô bước vào, nụ cười của một tay vỗ tay trước cảnh ngã ngựa:
“Cô Dương, à không… phu nhân. Chúng tôi muốn hỏi một việc. Cô có tư cách gì để đứng cạnh người đại diện pháp lý của Trình thị?”
Một người đàn ông đứng dậy, đặt lên bàn một bản sao di chúc. Rồi là một bản đối chiếu hồ sơ kết hôn.
Một đống giấy tờ. Một loạt chi tiết. Một kế hoạch hạ bệ được chuẩn bị kỹ càng.
Họ không chỉ muốn truất quyền Tử Dương.
Họ muốn gạt luôn cô khỏi bàn cờ.
Dương Như Tịnh vẫn giữ bình tĩnh.
Cô lấy trong túi xách ra một tập hồ sơ khác. Là bản di chúc gốc, có dấu vân tay Trình Dục Viễn.
“Theo di chúc được công chứng sáu tháng trước ngày ông Trình qua đời, tôi là vợ hợp pháp. Người thừa kế duy nhất – và duy nhất được chỉ định giám sát Trình Tử Dương trong trường hợp tâm lý bất ổn.”
Cô đứng dậy, bước đến giữa bàn họp.
“Tôi không phải cổ đông. Nhưng tôi là nhân chứng pháp lý. Nếu các ông muốn lật ghế người đại diện, thì phải qua tôi trước.”
Phòng họp rơi vào im lặng.
Trình Tử Dương dựa vào ghế, không nói một lời, nhưng ánh mắt hắn như có vết cắt. Cô không quay lại nhìn hắn. Không cần.
Vì đây không phải là trận chiến của hai người.
Mà là trận chiến cô chọn đứng về phía hắn.
Trình Hào cười khẩy:
“Cô nghĩ cô là át chủ bài? Một phụ nữ không cổ phần, không quyền lực?”
Cô nhếch môi, nhẹ nhàng:
“Tôi không là gì cả. Nhưng tôi là người duy nhất mà ông Trình để lại. Và Trình Tử Dương… là người duy nhất tôi muốn bảo vệ.”
Không khí đặc quánh.
Một cổ đông già gật đầu.
Rồi một người khác lật tài liệu.
Một người khác rút lui khỏi kế hoạch truất quyền.
Cuộc họp kết thúc trong yên lặng – nhưng yên lặng của một chiến thắng không cần máu.
Khi mọi người rời đi, cô và hắn là những người cuối cùng còn lại trong phòng.
Trình Tử Dương đứng dậy, bước đến sau lưng cô. Không đụng vào. Chỉ đứng rất gần.
“Tại sao?”
Cô quay lại, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Vì nếu tôi không đứng về phía anh hôm nay… thì từ mai, chẳng còn ai có thể ngăn anh tự thiêu.”
Hắn cười. Nụ cười như vỡ ra từ thứ gì đó lâu rồi bị giam kín.
“Không ai yêu tôi khi tôi là tôi cả.”
“Vậy thì tôi sẽ không yêu anh.” – cô đáp – “Tôi sẽ chỉ… ở đây. Khi anh cần một người không bỏ đi.”
Trong đầu cô, hệ thống hiển thị một dòng rất nhỏ:
[Tiến trình nhiệm vụ tăng: 61% → 69%. Ghi nhận: Mối quan hệ ổn định mang tính hợp tác.]
Nhưng cô không nhìn vào đó.
Cô chỉ nhìn vào người đàn ông đứng trước mặt mình.
Không phải tổng tài. Không phải bệnh nhân. Không phải phản diện.
Mà là một kẻ… đang dần tin rằng có thể không bị bỏ lại lần nữa.