Chương 8: Hoàng Đế mù mặt của ta Chương 8
Truyện: Hoàng Đế mù mặt của ta
23
Sau đó ta không cho ngài thực hiện được.
Có thể là bị ép đến nổi nóng , ta cũng không biết sức lực từ đâu ra , xoay người lên trói người này lại.
Đương nhiên , ta cũng biết dám trói Hoàng thượng chính là trọng tội , nên ngoài miệng liền liên tục tẩy não ngài , nói đây là tình thú này nọ.
Cái tên Hoàng đế ngốc này ngờ đâu lại thật sự tin , vui vẻ hớn hở mà bị ta trói lại.
Bất quá , ta vui quá hóa buồn , cũng chẳng chiếm được chỗ tốt gì , bởi vì ta liên tục câu dẫn trước mặt ngài , sau đó bị Hoàng thượng gỡ dây thừng , và ngay tại chỗ tử hình ta.
24
Sau vui thích.
Ta ngồi ở mép giường than vãn mà mặc quần áo , trên da thịt tràn đầy dấu hôn ái muội.
Một bên , Hoàng thượng đã mặc chỉnh tề cười ngâm ngâm nhìn ta.
“À phải rồi , đêm mai trẫm mở tiệc , chiêu đãi quần thần trong triều và gia quyến , ngày mai ái phi trang điểm cho tốt một chút , ngồi bên cạnh trẫm.”
Lời này nghe được ta không khỏi có chút kích động , xem ra , ngôi vị Hoàng hậu của ta đã hấp dẫn rồi a.
Bằng không , Hoàng thượng lại nhận lời làm ta công nhiên ngồi bên cạnh ngài sao?
Bởi vậy , ta cười tủm tỉm mà nhận lời.
25
Ngày hôm sau.
Ta sớm đã tắm gội thay quần áo , rửa mặt chải đầu trang điểm.
Thanh Thanh khéo tay , búi tóc cho ta tinh xảo , trang dung cũng xử lý vô cùng tinh tế , đoan trang lại tự nhiên , vừa không có cảm giác quá mức thuần khiết nhạt nhẽo , cũng không có cảm giác tục tằng của trang điểm đậm.
Dùng một từ ngữ để hình dung: Gãi đúng chỗ ngứa.
Ta hài lòng cực kỳ , cùng Thanh Thanh đi về phía nơi Hoàng thượng mở tiệc.
Hôm nay náo nhiệt cực kỳ.
Mãn điện văn võ đại thần và nữ quyến trong nhà , các phi tần hậu cung ngồi ở hàng ghế dưới Hoàng thượng.
Mà ta ngồi ngay ngắn trên đài cao , ngồi bên cạnh Hoàng thượng , trong lúc nhất thời nổi bật vô song.
Yến hội bắt đầu , tấu nhạc khởi vũ , thật náo nhiệt.
Yến hội cổ đại cũng không ngoài mấy thứ này , cầm rượu ngôn hoan , tấu nhạc khởi vũ , hứng thú đến thì lại ngâm thơ để trợ hứng.
Quả nhiên , rượu qua ba tuần , Hoàng thượng liền đề nghị muốn thi đấu ngâm thơ.
Nếu là Hoàng thượng đề nghị , quần thần tự nhiên là sôi nổi đồng tình.
Bài thơ đầu tiên , tự nhiên là do Hoàng thượng ngâm.
Nhưng mà , Hoàng thượng vừa mở miệng , liền khiến ta kinh hãi trong ngoài đều mềm nhũn.
Ngài… ngài chết tiệt lại đang ngâm Tương Tiến Tửu của Lý Bạch!
Bài thơ quen thuộc biết bao a.
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan , mạc sử kim tôn không đối nguyệt.
Trời sinh ta tài tất có dụng , thiên kim tán hết còn phục lai.
26
Dưới yến tiệc , quần thần sôi nổi kinh ngạc cảm thán , vỗ tay khen ngợi , thần sắc đó đều không phải là giả bộ , đều như bị bài thơ của Hoàng thượng kinh diễm đến vậy.
Duy chỉ có ta , vẻ mặt khiếp sợ nhìn ngài , lâu thật lâu không hoàn hồn lại được.
Ta chết tiệt, ta chết tiệt xuyên qua đây là một quốc gia dã sử cũng không có ghi chép lại.
Ta đã sớm chứng thực rồi , người ở đây chưa từng nghe qua Lý Bạch, Đỗ Phủ, Chu Nguyên Chương , giống như một thế giới song song xuất hiện trống rỗng vậy.
Người này làm sao lại thuộc thơ Lý Bạch?
Đáp án rõ ràng , ngài cũng là xuyên không tới.
Thấy ta trố mắt nhìn ngài , Hoàng thượng bỗng nhiên quay đầu lại , lặng lẽ nháy mắt với ta , dùng giọng nói chỉ hai chúng ta có thể nghe rõ:
“Ngươi cho rằng trẫm thật sự là mù mặt sao?”
Trong ánh mắt ngơ ngẩn của ta , ngài cong môi cười, tiếp tục nói:
“Phương Lạc Lạc, ngươi thật sự cho rằng chỉ có một mình ngươi xuyên không sao?”
Phương Lạc Lạc , là tên của ta khi còn ở hiện đại.
27
Ta siết chặt tay mới không để lộ ra cảm xúc , trên mặt duy trì nụ cười thích đáng , chống đỡ mãi cho đến khi yến hội kết thúc.
Vừa ra khỏi yến thính , ta liền siết chặt tay Hoàng thượng , không, là tay Tề Vân Hạo, cố ý nói trước mặt chúng phi tần:
“Hoàng thượng, thần thiếp mệt mỏi , ngài về xoa bóp eo cho thần thiếp , được không?”
Ta chính là cố ý.
Ta muốn xem phản ứng của Tề Vân Hạo , hắn hiện tại cũng không phải là bạn trai nói gì nghe nấy ở hiện đại kia , mà là Hoàng đế cao cao tại thượng ở cổ đại.
Kết quả cũng coi như nằm trong dự kiến của ta , Tề Vân Hạo nghe vậy mỉm cười , đáy mắt có một tia sủng nịnh thoáng qua.
“Được , ái phi đau chỗ nào , chỗ này sao?”
Nói rồi , cặp đại chưởng kia liền ôm lấy eo ta.
Nhiều người như vậy đang nhìn , sắc mặt ta đỏ lên , vội vàng đẩy tay hắn ra , nghĩ nghĩ , lại kéo cánh tay hắn bước nhanh về phía tẩm cung của ta.
Dù tức giận đến thế nào , trước mặt nhiều cung nhân như vậy cũng phải giả bộ một chút.