Chương 2: Chị em tốt nhà chồng Chương 2 – Vừa sống đã thấy áp lực

Truyện: Chị Em Tốt Nhà Chồng

Mục lục nhanh:

Đúng 6 giờ 45 sáng, tôi tỉnh dậy vì… tiếng gõ cửa.

Cốc cốc cốc.

“Dao Dao, 7 giờ xuất phát. Mặc áo dài nền nhã, tóc không được xõa.”

Tôi vừa ngáp vừa lồm cồm bò dậy, rút trong tủ ra một bộ áo dài gấm màu xanh rêu có đính hoa văn tỉ mỉ. Trông tôi y như phiên bản lễ hội của… cây dưa hấu Tết.

Tóc tôi hôm qua vừa uốn sóng kiểu Hàn, còn đang định post story thì xuyên. Giờ mẹ chồng bắt búi. Tôi nhìn gương mà thấy đời mình cũng vừa bị búi lại.

Bữa sáng là cháo bát bảo và trứng muối cắt đều tăm tắp, tôi mới húp được ba muỗng thì mẹ chồng đã nhắc:

“Con ăn chậm lại. Phụ nữ ăn phải từ tốn, giữ dáng, giữ da, giữ phúc khí.”

Tôi muốn phản bác rằng da con từ kiếp trước đã không còn phúc khí rồi, nhưng đành nuốt xuống bằng ánh mắt cam chịu.

Trên xe đi lễ chùa, bà ngồi ghế trước, tôi ghế sau. Không ai nói gì. Tài xế bật nhạc thiền.

Tôi thò đầu ra cửa sổ, nhìn dòng người đang hối hả đi làm, cảm thấy bản thân như đang sống dưới một cái nắp chụp vàng – lấp lánh, sang trọng, ngột ngạt.

Tới chùa, bà bước xuống nhẹ nhàng, dáng thẳng tắp. Tôi theo sau, cố không trượt ngã với đôi guốc cao gần 10cm mà bà bắt mang để “tôn dáng áo dài”.

“Khi đi vào điện chính, không được quay đầu nhìn người khác. Lúc lạy không phát tiếng. Nến thắp số lẻ, hương thì ba cây. Không cười đùa, không chụp ảnh.”

Tôi gật lia lịa như học sinh ôn thi tốt nghiệp.

Khi cúi lạy, tôi chưa kịp quỳ thì váy áo dài mắc vào gót guốc, suýt nữa ngã đập mặt vào tượng Phật. May tôi né được, nhưng mẹ chồng thì quay đầu… nhíu mày.

“Bái lạy không thành tâm là không được đâu, Dao Dao à.”

Thành tâm lắm chứ! Thành tâm cầu cho con sống sót qua tuần lễ đầu tiên với mẹ!

Trưa về nhà, bà bảo tôi tự pha nước trà để dùng bữa. Trà ở Lâm gia không phải trà túi lọc rẻ bèo, mà là “Trà ủ tay nhập từ Đài Loan, 15 triệu/kg”.

Tôi cẩn thận pha từng bước, rót ra tách sứ cổ men rạn, đặt nhẹ nhàng xuống bàn.

Mẹ chồng nâng ly, nhấp một ngụm, mặt vẫn không đổi sắc.

“Hương trà chưa đủ đều. Lần sau nhớ tráng bình trước.”

Xin lỗi mẹ, con vừa học cách đun nước bằng bếp điện hôm kia. Đừng đòi hỏi cao hơn.

Chiều hôm đó, tôi lên phòng, mở tủ tìm đồ mặc ở nhà, thấy toàn váy dài, áo thun kín cổ, toàn gam màu “an yên, hòa nhã”. Tôi mò nát cái tủ không thấy nổi một chiếc quần short.

Bên dưới ngăn kéo là một cuốn sổ ghi chép.

Trang đầu tiên ghi:

“Danh sách việc cần làm để trở thành con dâu gương mẫu – do mẹ biên soạn riêng cho con.”

Tôi run run lật ra:

Học châm cứu cơ bản.

Tập yoga tĩnh tâm mỗi sáng 5:30.

Thuộc tên 18 loại thảo dược hỗ trợ tiêu hóa.

Biết chế biến món gỏi củ sen chay không dầu.

Giao tiếp chuẩn mực với vú nuôi, tài xế, bác sĩ gia đình.

Trang sau là lịch trình mẫu:

6h: Tỉnh dậy – thiền 15 phút

6h30: Tập yoga – hít thở sâu 108 lần

7h15: Chuẩn bị trà sáng

7h30: Ăn sáng cùng mẹ

8h: Đọc sách (tối thiểu 2 chương), ghi cảm nhận

9h: Tự học thư pháp – luyện nét thanh đậm

10h: Kiểm tra phòng, sắp xếp tủ sách theo bảng chữ cái

Tôi không biết mình nên thở dài hay nên gọi cấp cứu.

Thì ra mẹ chồng không chỉ nghiêm, mà còn… có giáo trình huấn luyện dâu chi tiết như giáo án mẫu.

Buổi tối, tôi cố gắng đọc sách như lịch trình. Mới lật đến trang thứ hai đã buồn ngủ. Tôi ngả lưng ra giường, thở dài.

Cuộc sống này không có chồng, không có tình yêu, không có tự do. Tôi không xuyên vào truyện ngôn tình. Tôi xuyên vào… một khóa học cấp tốc “Làm dâu chuẩn mực trong 30 ngày”.

Tôi nghĩ về món mì gói đã bỏ lỡ ở kiếp trước, nghĩ về TikTok còn chưa quay xong, nghĩ về 108 cái hít thở sâu sáng mai, rồi chìm vào giấc ngủ với biểu cảm không khác gì tượng Phật vừa bị… điểm danh thiếu.


← Chương trước
Chương sau →